A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Mùa ve sầu

 

QPTĐ-Khi mùa Hè đã bắt đầu gõ cửa thì phượng hồng cũng khoe rực rỡ màu hoa. Mùa của những vần thơ luyến lưu về kí ức của tuổi học trò, với trái tim đầu đời rung động bởi một tà áo bay, một làn tóc mà sao cứ vấn vương mãi thời cuối cấp và rồi để chia xa…Tội cho con ve yên một giấc ngủ dài dưới lòng đất, đợi đến mùa Hè mới giật mình lột xác kêu vang. Ve có sầu không hay áo trắng sân trường trong lúc vấn vương nghe khúc ve ngân rồi lại bảo là ve sầu…Ve đi vào thơ. Ve đi vào nhạc. Ve đi vào những trang lưu bút có cả những nỗi niềm luyến lưu khó tả.

 

 

Hoa phượng nở đỏ rực góc sân trường cũng là lúc tiếng ve sầu kêu râm ran báo hiệu mùa nghỉ hè.


Nghe tiếng ve kêu râm ran trên mấy nhánh mù u ngoài đường, vậy là tìm cách trèo lên cây mà bắt. Con ve đang ngẫu hứng kêu vang, chợt nghe tiếng động giật mình tắt nhạc mà bay đi. Trèo bắt không được nhưng đâu chịu bỏ cuộc. Nghĩ tụi con nít ở quê tuy khù khờ nhưng cũng lắm trò. Biết nghĩ ra cách lấy dao chặt vào thân cây mít cho nó xì nhựa ra. Chờ cho nhựa ráo lại rồi mới lấy cọng dừa quấn nhựa vào đó rồi buộc vô cái cây cho dài để đi bắt con ve về chơi. Lại tìm đến cây mù u nơi có bầy ve sầu đang kêu mà bắt. Cứ cầm cái cây trên đầu có quấn nhựa mít mà đưa từ từ lên ngang chỗ con ve đang đậu. Khi vừa chạm vào con ve giật mình bay thì đôi cánh đã dính vào nhựa mít nên có vùng vẫy cũng không thể nào thoát ra được. Vậy là đám con nít đã có ve mà chơi. 


Niềm vui của tuổi thơ đôi khi cũng có sự cố thật buồn cười. Khi đã quấn được nhựa mít vào cây rồi thì cả bọn tíu tít kéo nhau đi bắt ve. Nhưng trên đường đi đứa cầm cây có dính nhựa mít lỡ tay để dính lên đầu đứa đi gần bên thì kể như tiêu tùng. Đã bị dính nhựa mít lên tóc rồi thì cả đám quýnh lên đè ra mà gỡ. Gỡ chẳng ra mà dính càng dính thêm. Khi đã hết cách thì mới chịu về nhà mà nhờ cha mẹ phụ giúp. Nhìn cảnh như vậy thì làm sao tránh khỏi một trận la rầy. 


Cứ mỗi khi Hè đến thì con ve cứ kêu hết mình như sợ Hè sẽ qua. Ve cứ kêu vang làm cho bao ký ức bỗng quay về. Nhớ những tháng ngày áo trắng sân trường cùng bạn bè thân mến. Nhớ những buổi chia tay trong nuối tiếc. Có bài thơ nào đó trong trang lưu bút làm mắt ai ướt nhòe. Rồi tất cả đã trôi vào hoài niệm. Ta lại nhớ những ngày Hè tuổi thơ rong ruổi. Giờ kẻ ở người đi trên muôn dặm hành trình. Nơi góc nhỏ quê nhà con ve vẫn kêu vang như thuở xa xưa. Nhưng cái trò ngây ngô ấy ta để mất lâu rồi.


Lê Văn Trường


Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
Phóng sự ảnh
Dự báo thời tiết
Thời tiết Hà Nội
Tỷ giá ngoại tệ